Đạo Quân (bản edit)

Chương 4: Ngưu Hữu Đạo




Hai tay La Nguyên Công tiếp nhận lệnh bài chưởng môn, biểu đạt lòng tôn kính, lúc quay về lại chỗ ngồi đồng thời nhìn về phía Đường Tố Tố cùng Tô Phá, nhịn không được buông tiếng thở dài.

Không có cách, Đường Mục lúc này căn bản không sợ bất luận cái áp lực gì, coi như liên hợp tất cả mọi người trên dưới tông môn lại phản đối cũng vô dụng, chỉ định người thừa kế chưởng môn là quyền lực mà môn quy giao phó cho chưởng môn, Đường Mục trước khi chết nhất định phải làm như vậy, ai có thể cản được hắn?

“Chư vị nên ghi nhớ, sau khi ta chết, phải giữ bí mật không được phát tang, nếu không dễ rước lấy đại họa cho Thượng Thanh tông!” Đường Mục lại ban xuống một đạo di mệnh.

Đám người quay lại nhìn nhau, không biết là có ý gì? Mấy vị trưởng lão ánh mắt giao nhau, đều có thần sắc lo lắng, tựa hồ đã nhận ra chút gì đó.

Chờ một chút, tất cả đệ tử nội môn đã tán đi, trong sảnh chỉ còn ba vị trưởng lão, còn có Đường Nghi cùng Ngụy Đa.

Lúc này trưởng lão La Nguyên Công mới trầm giọng hỏi: “Chưởng môn, ngươi cùng Đông Quách Hạo Nhiên lần lượt lĩnh suất đệ tử dưới tay rời đi, bây giờ ngươi trở về lại bị thương thành dạng này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, là ai đả thương ngươi?”

Đường Mục gắng gượng bình tĩnh nói: “Ta hiện tại không được khỏe, có nghi vấn cái gì thì đợi sư đệ tiếp quản chức chưởng môn rồi các ngươi lại hỏi hắn đi.”

Đường Tố Tố làm mặt lạnh lùng nói: “Gần đây bên ngoài có truyền ngôn rằng, nói cái gì Thương Kính tái hiện thiên hạ, chẳng lẽ chưởng môn cùng Đông Quách Hạo Nhiên là bởi vì cùng người khác cướp đoạt Thương Kính mà bị như thế này?”

Nhắc đến cái đồ vật tên ‘Thương Kính’ này, thần sắc mọi người ở đây đều động dung, gấp gáp nhìn chằm chằm phản ứng của Đường Mục.

Thật sự là cái đồ chơi ‘Thương Kính’ này có lai lịch quá lớn, hôm nay, tuy thiên hạ là ‘thất hùng’ cùng tồn tại, nhưng nói cho cùng nội tình vẫn là tại Võ Quốc phát triển lên. Năm đó đệ nhất cao thủ của tu hành giới là Thương Tụng, nguyên bản có thể tiêu dao cả đời, không biết về sau làm sao tâm huyết dâng trào, đột nhiên lại dính líu vào tục sự, hao phí hết tâm lực đi thống nhất thiên hạ, thành lập nên Võ Quốc, cũng tự mình lên làm hoàng đế Võ Quốc, một mực hạn chế tu sĩ thiên hạ, lấy lý do đẹp đẽ là tránh cho tu sĩ cùng phàm nhân tranh giành quyền lợi.

Về sau Thương Tụng vì mưu cầu trường sinh, làm trái dự tính ban đầu, đem trời thọc ra một cái ‘lỗ thủng’, dẫn đến lượng linh khí từ thiên ngoại tiến vào rất nhiều, khiến cho tu hành giới muốn không phồn vinh cũng không thể. Phu nhân của Thương Tụng – cũng chính là vương hậu Võ Quốc: Ly Ca, thì không quên dự tính ban đầu, bởi vậy lại tu bổ bầu trời, sau đó vợ chồng hai người song song biến mất, cũng chẳng biết đã đi đâu.

Sau khi vợ chồng hai người biến mất, mấy trăm nước, chư hầu thiên hạ rốt cuộc không có người có thể áp chế, chư hầu bắt đầu mở ra chiến loạn, tiếp tục cho đến nay.

Truyền thuyết kể rằng Thương Tụng luyện chế ra một bộ pháp bảo, gồm có tám cái, Thương Tụng phá trời hay Ly Ca vá trời đều dựa vào bảo vật này. Võ Quốc sụp đổ, Thần khí bị tuồn ra ngoài, tám cái bảo vật ở giữa các nước chư hầu tranh đấu lưu chuyển không ngừng. Tiểu quốc không ngừng bị thâu tóm, cuối cùng thiên hạ hình thành cục diện tám nước phân tranh, tám cái bảo vật cũng bị tám nước phân biệt nhau nắm giữ, được các quốc gia coi là Trấn Quốc Thần Khí.

Mà ‘Thương Kính’ lại là Trấn Quốc Thần Khí nằm trên tay của Tần quốc, truyền ngôn cho rằng ‘Thương Kính’ chính là kíp nổ của pháp bảo dùng để phá trời cùng vá trời, là bát bảo đứng đầu, bởi vậy dẫn tới nhiều tu sĩ tham gia tranh đoạt, khiến cho Tần quốc bị diệt. Thời khắc Tần quốc sụp đổ, ‘Thương Kính’ lại không rõ tung tích, thế lực khắp nơi tìm kiếm đều không thấy.

Mấu chốt của vấn đề là, truyền ngôn nói: Lúc vương hậu Võ quốc Ly Ca tu bổ trời cũng vẫn không kĩ, vẫn bị rò rỉ. Bởi vậy, có người cho rằng vì điều đó nên bây giờ thiên hạ có quá nhiều tu sĩ, tu sĩ càng nhiều liền không tránh được cùng thường dân tranh lợi, cho rằng vì tu sĩ không ngừng nhúng tay vào tục sự, làm cho thiên hạ khắp nơi chiến loạn không ngừng, thế là có người muốn tập hợp đủ tám cái pháp bảo để lần nữa đắp cho kín lại lỗ hỏng trên trời, cắt đứt nơi phát ra linh khí, kể từ đó tự nhiên là đắc tội với tất cả thiên hạ tu sĩ, Đại tư mã Yến quốc – Ninh Vương Thương Kiến Bá chính là người đại biểu trong cái ý định này.

Hết lần này tới lần khác Thượng Thanh tông lại có tên đệ tử bất tài cùng Ninh Vương Thương Kiến Bá ‘mắt đi mày lại’, chính là Đông Quách Hạo Nhiên.

Gần đây ở ngoại giới đột nhiên lộ ra tin đồn ‘Thương Kính’ lại xuất hiện, lúc này Đường Mục cùng Đông Quách Hạo Nhiên lại mang theo đệ tử đi ra ngoài không biết đi làm cái gì, còn bị thành như vậy, muốn người khác không hoài nghi hành tung của hai người có quan hệ với Thương Kính cũng khó khăn.

Đứng sau lưng một nước có bao nhiêu môn phái tu hành? Mà Thương Kính lại là đồ vật có thể dẫn tới tai họa diệt quốc, thử hỏi nếu là Thượng Thanh tông tới tranh vật này, có thể không khiến cho mọi người lo lắng sao? Thượng Thanh tông đã không ở thời kỳ hưng thịnh như Thượng Thanh tông trước kia, sớm đã suy thoái, chịu không được ‘mưa to gió lớn’.

Đường Mục chậm rãi nhắm mắt, nói “Các ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ vì bị người không rõ thân phận đánh lén mà thôi.”

Mấy người xem như đã nhìn ra, Đường Mục căn bản không muốn nói ra chân tướng, hắn hôm nay bị như thế này, lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống, ai cũng không có cách nào ép buộc được hắn...

Bình minh ngày kế tiếp, “Két.. T” cửa ngôi miếu mở ra một khe hở nhỏ, trong khe cửa có một con mắt cứ ngó ra bên ngoài vài lần.

Hồi sau, khe cửa dần dần mở rộng ra, Đạo gia thò đầu ra ngoài nhìn chung quanh một lúc.

Cửa mở ra hẳn, Đạo gia bước chân nhẹ nhàng, mũi chân rón rén bước từng bước, sợ phát ra tiếng vang, tiếp tục quan sát động tĩnh phía bên ngoài. Ra đến sân ngoài chung quanh miếu nhỏ, lắng tai nghe, trợn tròn mắt nhìn, tiếp tục cẩn thận quan sát đến bốn phía.

Hình như đang mùa rét đậm, bên ngoài trời giá rét, cỏ cây khô héo.

Ném mấy khối đá dò đường khắp phía, cũng không thấy có phản ứng gì, phát hiện hình như không có nguy hiểm gì nữa hết, đứng tại trên sườn núi ở ngoài miếu, cả người Đạo gia thả lỏng nhẹ nhõm, bởi vì căng thẳng bảo trì cảnh giác mà cứng đơ lại, lại từ trong ngực lấy ra cái gương đồng, bề mặt được rèn sáng để có thể dung làm gương soi, đối với mặt mình chiếu trái chiếu phải rồi than thở.

Nhét tấm gương vào trong ngực lại, thấy được một dòng suối nhỏ dưới chân núi, như một làn khói, chạy xuống núi. Đến bên dòng suối, nhảy lên một khối đá trong khe nước, nhìn xem cái bóng của mình phản chiếu tại bên trong dòng suối, “Aiz!” Lại thở dài một tiếng.

Trước đó tại trong miếu soi qua tấm gương, kết hợp hình ảnh phản chiếu trong nước hiện tại, rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì lão đầu kia xưng hô hắn là tiểu huynh đệ, gọi hắn là tiểu huynh đệ không sai chút nào, thật đúng là tiểu huynh đệ luôn, hắn phát hiện chính mình thế mà biến thành cái nho nhỏ thiếu niên lang.

Từ từ ngồi xổm ở trên tảng đá, ngồi suy nghĩ thất thần một lát sau thì bụng kêu “Ục ục”, đói bụng rồi.
Mặc kệ thiếu niên lang này có liên quan gì với mình, cảm giác đói bụng này lại là thật sự, hắn đứng dậy nhìn bốn phương, phải nghĩ biện pháp tìm thức ăn cái đã.

Trong lúc vô tình nhìn thấy địa phương cách không xa, ở ngon núi đằng kia, hình như có khói bếp lượn lờ, nhảy qua dòng suối, tìm tới một con đường mòn đi sang hướng phía bên kia, duy trì cảnh giác một đường tiến tới.

Vượt qua rặng núi, núp đằng sau một cái cây đại thụ quan sát, thấy được một tòa thôn trang.

Thôn trang nhìn có chút bừa bộn, tựa hồ từng bị lửa thiêu, không ít phụ nữ trẻ em khóc sướt mướt, các thôn dân đang thanh lý nhà cửa xốc xếch.

Đạo gia nhìn lại cách ăn mặc của bản thân, vải bố bẩn thỉu, giày rách lộ ra ngón chân cái vểnh lên, có chút vô cùng thê thảm, bất quá có chút tương đồng cùng cách ăn mặc của các thôn dân, cũng làm cho hắn có lực lượng lộ diện đi ra, tâm tình mang theo vài phần chột dạ đi tới cái thôn kia.

Vừa mới tiến vào thôn, liền gặp một phụ nhân tóc tai rối bù chạy tới, quỷ khóc sói gào ôm lấy hắn nức nở “Đạo ca nhi, ngươi còn sống a, còn tưởng là ngươi bị những cái thằng binh phỉ đáng giết ngàn đao kia làm hại rồi...”

Một lúc lâu sau, Đạo gia minh bạch, cái thôn này này hôm qua gặp phải loạn binh tới cướp sạch, tử thương một vài người, hắn xuất hiện tại cái miếu hoang kia đoán chừng là bởi vì tránh né loạn binh đi.

Khói bếp đã tắt, ở trong thôn ăn không đến lửng dạ, đàn ông thì bắt đầu lên núi tìm kiếm thức ăn, nhiệm vụ chủ yếu là đi đào một chút rễ cây thực vật hoặc săn bắt một chút dã thú cho thôn dân sống qua cái mùa đông này. Còn lương thực trong thôn đều bị binh phỉ cướp sạch không còn gì, vừa rồi có thể có một chút đồ ăn uống hay là do của nhà ai đó giấu đi được, không có bị binh phỉ phát hiện, nhưng còn lại chút này là không chịu được miệng ăn của cả thôn. Một chút đồ ăn tạm thời cung ứng cho nam nhân người làm công việc tốn nhiều thể lực hơn, còn người già và trẻ em thì nhẫn nhịn chịu đói, tiếp tục thu thập một mảnh thôn xóm bừa bộn, chờ đến khi đàn ông đi vào trong núi tìm được thức ăn đem về.

Trong đội ngũ đàn ông tìm kiếm thức ăn, Đạo gia cũng mơ mơ hồ hồ trở thành một thành viên trong đó, tiểu thiếu niên cũng trở thành đàn ông.

Bây giờ không gọi là Đạo gia, tại trong thôn này, nguyên bản tên là Ngưu Hữu Đạo, không biết phải chăng là là tạo hóa trêu ngươi, cùng hắn xưng hô ‘Đạo gia’ trùng hợp.

Ngưu Hữu Đạo liền Ngưu Hữu Đạo đi, Đạo gia cũng không quan tâm, hắn cũng không biết chính mình làm sao lại mơ mơ hồ hồ trở thành Ngưu Hữu Đạo.

Đối với loại chuyện lạ này, mặc dù lúc đầu hắn ngạc nhiên, nhưng cũng không tính là quá khó mà tiếp nhận. Hắn có xuất thân ‘Khảo cổ’, người chết sau đó gặp nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái không tính là hiếm thấy, đối với loại sự việc hồn phách này gửi thể thân thể người khác, các loại cổ tịch truyền thuyết cũng đã gặp không ít, người khác nói mê tín, hắn lại vẫn luôn tin thì là có, không tin thì không tỏ thái độ gì, xác nhận tình trạng của mình xong, tâm tính tựa như tốt lên, có thể thản nhiên tiếp nhận.

Tóm lại ở đây cũng không tính là người không có nguồn gốc, có cái thân phận hợp lý, Đạo gia cũng tự quyết định, liền gọi là Ngưu Hữu Đạo vậy.

Việc tìm kiếm thức ăn ở khu vực lân cận thì giao cho các thiếu niên, hành trình đi xa tìm kiếm tương đối mạo hiểm hơn thì giao cho những người trưởng thành kia.

Lấy lý do đi tìm đồ ăn ngụy trang, Ngưu Hữu Đạo chạy trốn luôn, không có đi tìm đồ ăn, mà là trở về miếu hoang.

Trong miếu có một tấm màn vải rách treo lơ lửng bị hắn kéo xuống, bọc lại thi thể lão đầu, tuột xuống dưới lưng núi, đi tới bờ sông lão đầu đã nói qua.

Tiến vào rừng trúc vung vẩy đao bổ củi chặt một ít cây trúc, róc sạch cành lá, cắt cho đều nhau, tìm dây leo khô đem ngâm nước, chế tạo một cái bè trúc ba tầng lớn, hơi vững chắc, bề mặt rộng rãi. Bằng kinh nghiệm cuộc sống của hắn, lập bè trúc là chuyện rất đơn giản, không tính là cái gì.

Phía cuối bè trúc có gắn một cây trục, buộc dây neo lại, đẩy bè trúc ào ào xuống sông, đem thi thể lão đầu thả lên bè, còn vơ vét một đống cây củi chất chồng lên trên, lại từ bờ sông tìm một khối tảng đá lớn bằng phẳng để lên bè tre làm bếp.

Một mái chèo thuyền giản dị, một cây trúc dài, cái cuốc từ trong thôn mang tới cũng ném lên bè.

‘Xoạch’ một đao chém đứt dây leo khô buộc neo bè trúc, cây trúc dài chống khẽ vào bờ đẩy ra, bè trúc mang theo người từ từ dạt ra.

Chống chống chỉnh bè trúc, mượn dòng nước chảy, chậm rãi ung dung trôi theo sóng lướt đi.

Về phần vì sao hắn không có ở lại cùng các thôn dân, cùng trùng kiến gia viên. Đầu tiên đối với mấy người thôn dân này thì không có tình cảm gì, mà những ngày này tại vùng núi hẻo lánh ở cùng thôn dân cũng không có thêm kiến thức gì, hắn giả vờ ngây ngốc hỏi rất nhiều, kết quả các thôn dân này ngay cả bên ngoài là cái gì tình trạng đều không biết được rõ ràng. Hắn không muốn ở trong này trồng trọt, hắn rất hiếu kỳ thế giới nơi này, càng là hiếu kỳ công lực tinh thâm đến dọa người của Đông Quách Hạo Nhiên, người đó có nói tới Thượng Thanh tông là chuyện gì xảy ra?. Lúc hắn còn là Đạo gia, liền rất ưa thích loại kiến thức tu luyện này, thường xuyên từ trong cổ mộ tìm kiếm các loại điển tịch, cho nên có chút dục vọng mãnh liệt là phải đi Thượng Thanh tông mở mang kiến thức.

Thứ yếu là địa phương quỷ quái này thường xuyên bị phỉ binh cướp sạch, người nhà của thiếu niên hắn nhập vào này sớm đã bị những cái kia phỉ binh giết hại, trong thôn người cùng tình trạng với hắn như thế này có không ít, hắn lại một thân một mình, đi cũng không có lo lắng gì.

Cũng không muốn ở lâu, thừa dịp cùng người trong thôn còn chưa quen thuộc mau chóng đi, sợ ở lại lâu, cùng các thôn dân có tình cảm thì sau khó mà dứt bỏ, thế là lặng lẽ đi.

Ân tình một bữa cơm, tương lai có điều kiện tự nhiên sẽ báo đáp, mặc dù ăn ngay cả lửng dạ cũng không được.

Mà mang lên thi thể của Đông Quách Hạo Nhiên là bởi vì cảm thấy mang thêm nhiều cái chứng cứ đi tới Thượng Thanh tông, vẫn là ổn thỏa hơn chút, cũng phải tỏ ra có một chút thành ý đúng hay không?

Thời tiết mùa đông giá rét, hắn cảm thấy giữ cho thi thể không bị phân hủy hẳn là có thể được, mang theo cũng không phiền phức lắm.